Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hay Là Anh Cưới Em Đi

Phan_22

Ngoại truyện 1: Người em yêu

Anh và tôi quen nhau từ thời trung học, anh là một người tôi rất ngưỡng mộ. Tôi nhớ như in cái lần đầu gặp anh, lúc ấy mới lơ ngơ bước vào trường, anh đại diện cho các học sinh trong trường chào đón học sinh mới, anh vui vẻ bắt tay với chúng tôi. Đến gần tôi, anh nói: “Chào nhóc!” rồi cười rạng rỡ.

Nhìn thấy nụ cười ấy, ánh sáng xung quanh tôi như tắt hết, chỉ có nụ cười của anh là tỏa sáng. Tôi thích anh ngay từ lần đầu gặp anh.

Những ngày học tập ở trường, tôi mon men làm quen với anh, anh rất hòa đồng và nhiệt tình. Anh chỉ cho tôi học tập, hoạt động đoàn đội, và đặc biệt là đàn guitar. Tôi học đàn chỉ đơn giản vì tôi thích anh, cái cảm giác ngồi ở tầng thượng kí túc xá, nhìn anh đàn, nghe anh hát, từng ngọn gió thồi bay bay mái tóc anh trong buổi chiều chưa tắt nắng tạo cho tôi cảm giác tuyệt vời lắm. Lời bài hát cứ ngân dài theo buổi chiều hoàng hôn đầy gió, vang mãi trong lòng tôi cho đến mãi sau này.

“…Dường như nắng đã làm má em thêm hồng, làn mây bay đã yêu tóc em

Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng, áo trắng em giờ tan trường

Người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười, rồi em xao xuyến, chợt nghe vu vơ…”

Tôi luôn gọi anh là anh hai, nhưng thực sự trong lòng tôi, tôi yêu anh đã lâu rồi. Nhưng chưa một lần tôi giám thổ lộ với anh, bởi lẽ, tôi với anh quá khác nhau. Anh quá nổi bật, trong khi tôi không mấy đặc biệt, nếu không muốn nói là bình thường. Tôi sợ khi nói ra, anh sẽ không còn làm bạn với tôi nữa, giữa tôi và anh sẽ có một khoảng cách rất xa mà tôi không thể nối lại. Thế là tôi im lặng, im lặng suốt hai năm trời trung học.

Ngày anh ra trường để thi đại học, tôi mới chỉ là một cô nhóc lớp 11, ngây ngô, làm tặng anh một ngàn ngôi sao để trong một chiếc bình thủy tinh màu hồng nhạt, mong anh sẽ thành công. Trong chiếc bình ấy có một bí mật, nhưng có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được. Tôi cũng đấu tranh giữa việc một bên hi vọng anh biết tâm tình tôi gửi gắm trong chiếc bình ấy, một bên mong anh đừng biết để tôi không phải ngại ngùng. Anh nhận món quà với tất cả sự nhã nhặn, lịch sự như trước nay vẫn từng như vậy, anh xoa đầu tôi và nói: “Cảm ơn nhóc!!” chỉ đơn giản thế thôi nhưng đã làm tôi thao thức nguyên một mùa hè.

Vì anh, vì tình yêu chưa một lần mở lời của mình, tôi đã tự hứa với bản thân phải học tập thật chăm chỉ, thi đậu vào một trường đại học tại thành phố mà anh đang học tập, sẽ chứng tỏ cho anh thấy tôi tài giỏi và tôi xứng đáng với anh.

Những tháng ngày miệt mài không phụ tấm lòng của tôi, tôi đậu vào trường Đại học Marketting, tôi lên thành phố và liên lạc lại với anh. Ngày gặp mặt, chúng tôi vui mừng chào đón nhau, anh nhìn tôi một lượt từ trên xuống rồi nói:

“Nhóc của anh là thiếu nữ rồi nhỉ?”

Tôi đỏ mặt, khấp khởi vui mừng, anh đã coi tôi như một người con gái!

Tôi kể anh nghe những chuyện ở trường khi anh đi, anh chỉ dạy cho tôi những điều mà anh học được trong năm đầu làm sinh viên của mình. Anh có hoài bão lớn và tôi ủng hộ anh, anh nói khuyên tôi nên tập trung học tập, đừng vội yêu ai để có một tương lai tốt đẹp hơn, tôi cũng nghe theo anh vì biết anh cũng làm như vậy. Tôi gặp anh thường xuyên và cũng hay hỏi han gọi điện. Tình cảm của tôi ngày càng sâu đậm hơn, da diết hơn, nhưng điều tôi làm là vẫn giấu kín nó trong lòng. Tôi dường như cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành ình cũng đặc biệt, có khi anh cũng lén nhìn tôi, cũng cố ý chạm vào tay tôi.

Tôi chờ một ngày, một ngày tôi sẽ nói với anh tất cả. Chúng tôi sẽ nói với nhau tất cả.

Anh tốt nghiệp trước tôi và nhận một học bổng du học tại Úc, ngày tiễn anh tại sân bay, tôi muốn ôm anh, muốn níu giữ anh, muốn nói tôi yêu anh, nhưng tôi biết điều đó không tốt cho anh lúc này.

Anh hôn lên trán tôi, thì thầm: “Chờ anh nhé! Nhóc!”

Nụ hôn đầu tiên của tôi chỉ như vậy!

Nụ hôn mà người con trai tôi yêu thương dành cho tôi. Anh cũng yêu tôi, chắc chắn vậy.

Tự hứa với lòng mình, tôi sẽ chờ anh về, sẽ làm việc chăm chỉ để quên đi nỗi đằng đẵng của những năm tháng xa cách. Sẽ trở thành người con gái giỏi dang, xứng đáng với tình cảm của anh.

Tạm biệt anh, tình yêu của em!

Ngoại truyện 2: Người anh cưới

Tôi những tưởng em là định mệnh đời tôi, không có em cuộc sống của tôi sẽ trở nên vô nghĩa, tôi những tưởng tôi yêu em đến chết đi sống lại. Nhưng đó là trước khi tôi gặp và bước vào cuộc đời của cô ấy.

Sau lần bỏ nhà đi và gặp được em, tôi đã chạy đôn chạy đáo mọi nơi ở Úc chỉ để tìm một người con gái có cái tên đặc biệt mà tôi hằng ghi nhớ – Thiên Ân. Gặp được em, tôi mừng vui vì cuối cùng ông trời cũng cho tôi thắng trong trò chơi cút bắt này, tôi đã từng hứa rằng, chỉ cần có thể gặp lại em, tôi sẽ yêu em và sẽ làm cho em yêu mình. Nhưng dường như những kí ức của lần gặp gỡ đó chỉ một mình tôi ghi nhớ, một mình tôi điên cuồng tìm em trong một biển người ở nơi xa xôi. Còn em đã sớm quên đi mọi chuyện. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, đáp lại sự cố gắng của tôi, cuối cùng em cũng yêu tôi. Những năm tháng cùng học, cùng làm, cùng vượt qua những khó khăn của cuộc sống làm tôi tràn ngập trong hạnh phúc. Chiếc máy ảnh của tôi đầy ắp hình ảnh của em, đầy ắp những kỉ niệm, tình cảm của hai chúng ta, nhưng rồi nó cũng bị lãng quên khi em gặp Mạnh Huy. Tôi ngây ngô không hiểu, tôi đã níu kéo và hi vọng em sẽ quay lại. Tôi điên cuồng, tôi khổ sở vì những gì đã xảy ra, tôi không chấp nhận mất đi tất cả như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện cũng phải đi đến hồi kết của nó và tôi cũng phải buông tay em, tôi nghĩ rằng, chỉ cần như vậy em sẽ hạnh phúc. Tôi đã cho rằng, không lấy được em thì tôi có lấy ai cũng như vậy. Nhưng người tôi cưới lại là cô ấy. Một món quà bất ngờ mà số phận mang đến cho tôi. Và khi em quay lại, trái tim của tôi đã ở bên cô ấy, không biết từ lúc nào.

Tôi từng tự hứa với bản thân mình rằng sẽ khiến cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, để người khác phải ngưỡng mộ cô ấy, để cô ấy có thể nương tựa vào tôi, nhưng rốt cuộc, tôi chỉ mang lại khổ đau và nước mắt cho cô ấy.

***

Tôi đã từng về nước, một ngày mùa đông của sáu năm trước đây nhưng rồi cuối cùng cũng không đủ can đảm để ra thăm mộ người chị quá cố của mình và tôi phải quay trở lại Úc. Ngày tôi ra sân bay, tôi thấy một người con gái mặc một chiếc váy màu xanh da trời đi tiễn bạn trai của mình đi du học. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô gái ấy là đôi mắt tròn to và một chiếc miệng cười duyên dáng. Đôi mắt của cô chứa đựng một tình yêu không nói thành lời. Người bạn trai đi khuất. Cô ấy dõi theo với ánh mắt rưng rưng, nhưng rồi tôi thấy cô ấy mỉm cười và giơ hai tay lên như cổ vũ bản thân cố gắng. Gạt đi nước mắt, cô ấy mạnh mẽ và mỉm cười rạng rỡ. Không kiềm chế được, tôi đã chụp hình người con gái ấy.

Một người con gái nữa xuất hiện trong máy ảnh của tôi mà không phải em.

Thời gian trôi nhanh, những kí ức về buổi gặp gỡ ấy chỉ còn lại trong một bức ảnh về một người con gái tôi chỉ gặp một lần và chưa từng biết tên. Rồi khi ông nội mất, tôi phải về nước để chịu tang. Bố tôi lạ một lần nữa đề cập đến chuyện quay về với thân phận người thừa kế của Estermir. Tôi vốn không hứng thú với những chuyện của công ty, tôi vẫn còn muốn ở bên em, vẫn muốn phiêu diêu tự tại không lo nghĩ đến ngày mai. Và cũng vì nỗi ám ảnh tình yêu không thể dung hòa với tiền bạc mà chị tôi để lại càng làm tôi sợ hãi. Tôi không muốn em rơi vào hoàn cảnh của anh Thái Đức, sẽ bị ông nội và bố tôi đay nghiến chỉ vì không “môn đăng mộ đối”, tôi hiểu em mỏng manh đến thế nào.

Nhưng tôi vẫn không chối bỏ được trách nhiệm và ánh mắt kì vọng của bố, tôi miễn cưỡng đi đến công ty. Và rồi, tôi lại gặp lại cô ấy.

Tôi cũng cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé khi nhìn thấy cô ấy đang là nhân viên thực tập của công ty. Nhìn cách cô ấy cố gắng để làm tròn những công việc được giao, tôi hiểu cô ấy đã phải cố gắng nhiều như thế nào. Nhưng không khí trong công ty quả thật quá ngột ngạt, tôi vẫn không thể nào thích nghi được với điều đó, thế nên buổi chiều hôm đó, tôi đã trốn lên sân thượng để hít thở không khí.

Sân thượng buổi chiều đầy gió. Mặt trời xa dần về phía đường chân trời, giăng mắc một tấm màn tím cho toàn bộ không gian của vùng trời phía tây. Có người đã lên đó trước tôi. Nhìn người con gái đứng men lan can, tôi sợ hãi cô ấy muốn làm trò điên rồ gì đó. Định bước ra thì tôi lại thấy người con gái ấy tự động viên bản thân mình cố gắng. Có lẽ cũng giống tôi, cô ấy cũng cảm thấy môi trường làm việc quả thật ngột ngạt. Lúc đi qua khu văn phòng của cô ấy, tôi nghe được những lời nói sau lưng mà người ta nói về cô ấy. Cô ấy hiền lành quá, hiền lành tới mức ai sai bảo gì cũng vui vẻ, nhiệt tình giúp đỡ. Để rồi những con người được giúp đỡ lại lợi dụng chính lòng tốt của cô ấy để khi dễ, để khinh thường cô ấy.

Cô ấy đứng ngược nắng, mái tóc dài bay trong gió. Gạt nước mắt rồi lại mỉm cười quay lại với công việc.

Buổi chiều hôm đó, máy ảnh của tôi lại có hình của cô ấy. Một cô gái bình thương nhưng lại lôi cuốn lạ lùng.

***

Ngày tôi cầu hôn em trước khi về nước, em trả lời tôi bằng một câu lấp lửng, tôi tưởng rằng chỉ cần chờ đợi em, sẽ có ngày em hiểu ra chân tình của tôi.

Bố tôi bệnh nặng. Mẹ tôi ngày càng gầy và mệt mỏi. Tuy bà luôn tìm mọi cách để quậy phá và làm mọi trò khiến người khác bận lòng, nhưng mẹ tôi vẫn luôn ôm trong lòng vết thương không bao giờ lành lại. Tôi muốn nhanh chóng lập gia đình, muốn ẹ một người con dâu thay thế người con gái đã mãi mãi ra đi của mẹ, tôi muốn mẹ hạnh phúc. Nhưng em vẫn không chấp nhận lời cầu hôn của tôi, tôi không biết có phải rằng em đang muốn vươn cao hơn nữa trong sự nghiệp hay em đã không còn yêu tôi nữa. Tôi có thể cảm nhận được những thay đổi trong cách đối xử của em dành cho tôi, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt em nhìn người con trai ấy. Nhưng lúc này, tôi chưa muốn chấp nhận.

Những việc của công ty những ngày gần đây trở nên phức tạp. Tôi không hiểu tại sao những báo cáo tài chính nội bộ ngày càng thất thường. Tôi không hứng thú lắm với nó, nhưng tôi vẫn là người thừa kế của Estermir, dù muốn chối bỏ cũng không thể được. Thế nên tôi đã đến công ty và ngồi vào cái vị trí còn trống duy nhất ở bộ phận Marketting, nơi bắt nguồn của những vấn đề nảy sinh và bắt đầu tìm hiểu.

Buổi tối trước hôm bắt đầu đi làm. Tôi có một cuộc hẹn với bố đỡ đầu người Mỹ của mình, ông chọn một nhà hàng đồ ăn truyền thống vì ông thực sự yêu thích ẩm thực truyền thống. Tên tiếng Anh của tôi cũng lấy theo tên thánh mà ông đặt cho tôi, John – vị thánh của tình yêu. Tôi rất yêu thích cái tên này.

Đang bữa ăn thì ông có điện thoại phải đi ra ngoài để nghe điện. Tôi cũng lấy điện thoại ra gọi cho em mà em không bắt máy. Tâm trạng tôi chùng xuống. Tôi với em, ngày càng xa cách nhau thì phải.

Đang thả trôi suy nghĩ của mình, bố đỡ đầu gọi điện nói rằng ông có việc phải về gấp và xin lỗi tôi, ông hẹn sau này sẽ cũng tôi đi ăn để đền bù lại buổi hôm nay. Tôi vui vẻ đồng ý, định thanh toán rồi ra về, tôi lại bắt gặp một cảnh tượng lạ lùng bên bàn đối diện.

Một người con trai đang hẹn hò với một người con gái. Người con trai ăn mặc bảnh bao đang thao thao bất tuyệt về quá khứ oanh liệt của anh ta, những thành công mà anh ta gặt hái được trong công việc cũng như trong cuộc sống, anh ta vừa nói vừa cười đến là thân thiện. Nhưng người con gái ngồi quay lưng lại phía tôi,  đối diện với anh ta vẫn cắm đầu vào đĩa thức ăn, và không phụ họa thêm bất cứ điều gì ngoài từ: “Vậy sao?” cho câu chuyện của chàng trai vừa kể. Cô ấy đi hẹn hò mà vẫn mặc đồ công sở, ăn nhanh chóng, cô ấy đứng dậy cảm ơn rồi ra về, để mặc người con trai ngơ ngác không hiểu điều gì đang xảy ra. Cô gái đi khuất, anh ta vẫn tiu nghỉu ngồi trong nhà hàng.

Có chút đồng cảm với anh ta. Người con gái này, vốn không dành tình cảm cho anh ta. Chỉ là anh ta ngủ ngốc không nhận ra điều đó. Nhếch mép cười chán nản. Tôi ra về.

Buổi sáng đến công ty, tôi được đề cử vào vị trí Giám đốc Marketting. Một vị trí mà tôi lựa chọn chỉ để quan sát công ty. Tôi không muốn ngồi vào vị trí quá cao, như thế sẽ khó có thể tìm hiểu được. Ngày đầu tiên đi làm, tôi đã đi khắp nơi để tìm người con gái mà tôi đã gặp cách đây sáu năm. Nhưng không hề thấy bóng dáng của cô ấy. Có lẽ cô ấy đã chuyển đi mất rồi. Không hiểu sao trong lòng tôi có một chút tiếc nuối về điều đó.

Nhưng cái công ty này nói chúng và cái bộ phận này nói riếng đã có vấn đề ngay từ trong nội bộ. Không hiểu tại sao với thái độ làm việc lười biếng như vậy của tôi mà bọn họ vẫn có thể cung kính, nịnh bợ trước mặt tôi đến giả tạo. Họ vốn không để ý đến sự thành bại của công ty, cái họ để ý đến chỉ là túi tiền của họ mà thôi. Đến một người dám nói thật cũng không có, chẳng trách việc kinh doanh Estermir lại rối tung rối mù lên như thế này. Thực sự quá khó khăn để có thể tìm hiểu được vấn đề đang nằm ở đâu. Và quá khó khăn để khiến cho Estermir trở lại được vị thế như ngày xưa. Nó đang đứng trên đỉnh cao, và bắt đầu tụt dốc.

Nhìn những con người trong công ty, bất chợt, tôi lại nhớ đến người con gái ấy. Tôi không biết tại sao tôi lại nhớ đến cô ấy, chỉ nhớ cái bóng dáng đơn côi nhưng mạnh mẽ chống chọi với khó khăn. Không biết cô ấy đã ở đâu, đã gặp lại người mình yêu hay chưa, nếu cô ấy còn ở đây thì cô ấy có nhiệt huyết làm việc vì công ty hay không, hay cái lối mòn cũng sẽ làm cô ấy biến chất như những con người hiện tại ở nơi này.

Mở điện thoại để xem lại những bức ảnh tôi chụp rồi tải vào từ lâu lắm, bức ảnh về một người con gái tôi chưa từng biết tên và cũng chưa một lần nói chuyện. Nhìn những bức hình ấy, lòng tôi vừa cảm thấy bi thương, vừa cảm thấy ấm áp.

Có người đẩy cửa bước vào, lại thêm một kẻ nịnh bợ xuất hiện. Tôi không quan tâm lắm đến những kẻ như vậy. Nhanh chóng đuổi cô ta ra ngoài thì cô ta lại quát lên như đang bị ai trêu tức. Ngẩng mặt nhìn lên.

Thì ra “nữ thần Marketting”  của Estermir. Thật khiến người ta bất ngờ. Và cái tên cũng khiến người ta bất ngờ, Thiên An.

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn, cô ấy chửi tôi tắc trách. Trong cuộc đời tôi không ngờ rằng sẽ có lúc tôi vui mừng vì được nghe người ta mắng nhiếc. Ít nhất thì còn có một người trong công ty này hết mình và tận tụy. Và người này thực sự có năng lực.

Nhưng những lời trách mắng của cô ta lại làm cho bản tính sĩ diện của đàn ông trong tôi trỗi dậy. Tôi kéo

 tay cô ấy và đẩy mạnh cô ấy vào bàn, mái tóc của cô ấy xổ tung ra, gương mặt được mái tóc dài ôm trọn lấy. Tôi nhìn ra đôi mắt ấy, nhìn ra khuôn miệng ấy. Người con gái trước mặt tôi đây chính là người con gái của sáu năm trước. Cô ấy đã thay đổi đến như vậy sao? Nếu mái tóc ấy không xổ tung ra, tôi cũng sẽ không nhận ra cô ấy mất. Tại sao cô ấy lại biến mình trở thành một con người khác như vậy? Hay đây mới là con người thật của cô ấy. Những hình ảnh của quá khứ mà tôi thấy không đúng sao?

Nhưng những gì tôi nói với cô ấy thật trẻ con đến buồn cười. Tôi không hiểu tại sao tôi lại muốn trêu chọc cô ấy.

Hình ảnh của cô ấy đôi khi hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi nhanh chóng gạt đi vì tôi nghĩ cô ấy có là người thế nào thì đối với tôi cũng không quan trọng. Tâm trí của tôi lúc bấy giờ đang ở trong vòng luẩn quẩn vì em. Tôi chỉ hi vọng cô ấy có thể giúp tôi trong chuyện của công ty lần này. Chỉ thế thôi.

Rồi những ngày tiếp theo ở công ty, kế hoạch đang chuẩn bị ùa cưới đã rò rỉ ra bên ngoài. Theo những gì tôi điều tra được, có một loạt các công ty đã triển khai những kế hoạch giống đến bảy tám phần với kế hoạch của bộ phận Marketting dù Estermir vẫn chưa thông qua và thực hiện nó. Ai trong bộ phận đã làm lộ kế hoạch. Tôi nghi ngờ tất cả mọi người, nhưng không hiểu sao tôi lại loại trừ cô ấy. Dù không lý trí, nhưng tôi vẫn hi vọng người đó không phải là cô ấy.

Tôi cá cược với cô ấy xem ai dành được quyền thực hiện kế hoạch quảng bá áo cưới ùa cưới này. Thâu tóm hết những người làm kế hoạch cũ để điều tra, tuy không tìm ra được vấn đề xuất phát từ ai nhưng một bản kế hoạch hoàn toàn mới đã khiến tôi bất ngờ. Không nghĩ rằng cô ấy có thể tài giỏi đến vậy. Bỗng nhiên, tôi tự hào về cô ấy.

Thay đổi cũng tốt, cô ấy có bản lĩnh và người ta sẽ công nhận cô ấy. Cô gái bé nhỏ tôi gặp trước đây đã trưởng thành thật rồi.

***

Buổi chiều hôm đó, em nói với tôi chúng ta chia tay đi mà không có lấy một lý do. Trong lòng tôi như ngàn con dao dâm xuyên qua vậy. Một người đàn ông thì không được khóc, nhưng không có nghĩa là nước mắt của anh ta không thể chảy, nước mắt của anh ta chảy vào trong tim. Tôi thẫn thờ và buồn bã, tôi tìm cách quên đi, tôi chạy như một thằng điên ở công viên trước nhà. Và tôi lại nhìn thấy cô ấy.

Vẫn là chiếc váy xanh tôi đã thấy ngày đó. Tôi đã nhầm, cô ấy vốn chẳng thay đổi gì cả. Cô ấy vẫn nụ cười tỏa nắng, vẫn đôi mắt lấp lánh yêu thương. Tình yêu vẫn tràn ngập trên nét mặt.

Người cô ấy yêu thương thật hạnh phúc.

Tôi ghen tị với những người đàn ông được hạnh phúc với người mình yêu. Tại sao chỉ mình tôi đơn côi trên cõi đời này? Tại sao em lại thay đổi? Tại sao không yêu tôi?

Tôi bất ngờ khi thấy người đàn ông mà tôi ghen tị vì hạnh phúc của anh ta lại chính là người bạn của tôi – Khải Hưng. Anh ta thật khiến tôi thất vọng, anh ta lại là kẻ phản bội.

Nhìn cô ấy bối rối. Không biết tại sao trong lòng tôi nhen lên cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ cô ấy. Muốn cho cô ấy một chỗ để nương tựa. Có lẽ tôi đồng cảm với cô ấy. Trong ngày hôm nay, tôi và cô ấy đều là những con người tội nghiệp, chúng tôi đều bị bỏ rơi.

Đi theo cô ấy trên con đường dài, từng bước chân của cô ấy thấm đẫm nước mắt. Cô ấy như một đứa trẻ, đơn côi và đau khổ. Có phải cô ấy đã che dấu bản thân mình, có phải cô ấy đã chờ đợi Khải Hưng từ ngày đó? Thanh xuân của cô ấy, tuổi trẻ của cô ấy đều dùng để chờ người con trai đó. Nhưng anh ta không hề biết rằng mình hạnh phúc như thế nào. Có được tình yêu chân thành của một người con gái nhưng lại không trân trọng.

Cơn kéo đến vần vũ và gió bắt đầu thổi, cô ấy vẫn lầm lũi đi mà không hề để ý. Điều này khiến tôi không thể ngờ được. Em đã nhiều lần nói chia tay với tôi, dù về sau chúng ta vẫn quay lại bên nhau, nhưng tôi cũng không thể tự huyễn hoặc bản thân vì đôi mắt em đã nói ra tất cả rằng tình cảm của chúng ta không còn như trước. Có lẽ chính vì thế, khi em một lần nữa nói lời chia tay, tôi chỉ đau chứ không bị bất ngờ. Còn cô ấy, cô ấy có lẽ đang đau đớn và chìm ngập trong bóng tối kinh hoàng, cô ấy đang bị sốc.

Chạy nhanh đi mua ô, nhưng cửa hàng đó chỉ còn lại một chiếc. Tôi mua nó rồi chạy đi tìm cô ấy. Đúng như tôi nghĩ, người con gái ấy ngồi lầm lũi ở một ghế đá giữa không gian mưa bắt đầu bao phủ.

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy. Muốn che chở cho cô ấy, muốn cô ấy biết rằng, ít nhất còn có một người đang muốn an ủi cô ấy.

Tôi che mưa cho cô ấy, mưa nặng hạt dần, nhưng đôi mắt của cô ấy còn lạnh lẽo hơn cả màn mưa. Cái lấp lánh tràn ngập tình yêu đã không còn nữa. Tất cả chỉ còn lại đau thương.

Tôi bị cuốn dần vào đôi mắt ấy. Bị cuốn dần vào dáng hình của người con gái trước mặt mà không phát hiện ra mình đã ướt từ khi nào.

Trời về khuya, tôi đưa cô ấy về nhà. Tôi không muốn để cô ấy ở một mình. Tôi sợ cô ấy sẽ có gì đó bất trắc. Nhưng cuối cùng, tôi lại là người làm phiền cô ấy. Người con gái này, mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Cô ấy vẫn có thể vững vàng chăm sóc cho tôi.

Tối hôm đó, khi tôi mở mắt tỉnh dậy, không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Trên trán tôi là chiếc khăn ướt có lẽ đã được cô ấy đắp lên. Tôi thấy cô ấy ngủ gục trên sô pha. Đôi môi mím chặt, một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt.

Cảm giác đau khổ ngay cả trong giấc mơ?

Tôi muốn che chở cho cô ấy, rất muốn!

Nhưng sáng hôm sau, em lại khóc và gọi cho tôi.

Cảm xúc của tôi lại dâng trào. Nhưng kỉ niệm làm cho tôi lại muốn chạy thật nhanh đến bên em. Tôi thực sự sợ hãi. Em khóc, tôi lại tưởng tượng ra hình ảnh một người con gái lầm lũi ngồi trong mưa khiến lòng tôi bỗng nhiên đau xót. Tìm mọi cách để chạy đến bên em, muốn vứt bỏ mọi thứ để chạy đến bên em. Đó là lần đầu tiên tôi bỏ cô ấy ở lại một mình để chạy đến bên em.

Em đồng ý sẽ ra mắt mẹ tôi, nhưng rồi em lại không đến vào phút cuối cùng. Tôi cảm giác mình lại một lần nữa như một thằng ngốc vì đã vui mừng thế nào khi chuẩn bị cho buổi gặp mặt này. Tôi đã thông báo ẹ về cuộc gặp gỡ này, tôi thấy mẹ tôi hạnh phúc đến thế nào. Trước đây, tôi luôn dày vò trong bản thân cảm giác chính tôi đã cướp đi của mẹ người con gái mà mẹ yêu thương, chính tôi đã có lỗi đẩy chị tôi vào cái chết, tôi chưa bao giờ tha thứ ình, nhưng tôi vẫn luôn mong muốn mẹ được thực sự vui vẻ. Tôi không dám mở miệng nói rằng em không đến, tôi sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ mình. Chính vì thế tôi đã đưa ra một lời đề nghị đối với cô ấy. Tôi những tưởng những lời nói rằng cô ấy nợ tôi chỉ là lời nói đùa, nhưng cô ấy thì hoàn toàn cho rằng nóhoàn toàn nghiêm túc. Cô ấy xuất hiện như chiếc phao cứu sinh dành cho tôi. Cô ấy không mảy may suy nghĩ mà đồng ý giúp tôi dù không biết rằng tôi sẽ yêu cầu cô ấy gặp ai. Tôi đã khiến cô ấy bối rối. Đó là lần đầu tiên tôi lợi dụng cô ấy. Nhưng đêm hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi chạm vào người cô ấy. Một cô gái có múi hương hoa dại. Ở bên cô ấy, tôi cười nhiều hơn.

Dường như mẹ tôi đã coi cô ấy là vợ tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Tôi tự hỏi, không biết rằng khi gặp em, mẹ sẽ cảm thấy như thế nào. Nghĩ đến em, bóng mây u ám lại bao phủ tâm trí của tôi. Chúng ta, thực sự kết thúc rồi sao?

Mẹ tôi thực sự yêu quý cô ấy. Cũng đúng, có ai có thể không yêu quý một người đáng yêu như vậy. Một người con gái với nụ cười có thể xoa dịu nỗi đau của kẻ khác. Nhất là những kẻ sống trong mặc cảm tội lỗi đeo bám suốt một nửa cuộc đời, một kẻ sống trong một quá khứ mờ mịt và chưa bao giờ tìm thấy lối thoát như tôi đây.

Một lần nữa tôi thấy đôi vai cô ấy rung lên và những giọt nước mắt nức nở của cô ấy. Khi tôi đứng đằng sau người con gái ấy. Cái cảm giác của quá khứ sáu năm trước đây lại ùa về. Vẫn là dáng vẻ yếu đuối nhưng gồng mình lên tỏ ra mạnh mẽ. Nhìn thấy vẻ hớt hải, lo lắng của cô ấy khi chạy đến bên mẹ mình, tôi hiểu ra cô ấy đã phải vất vả thế nào. Một người con gái, phải gánh một trách nhiệm quá đỗi nặng nề về cả thể xác lẫn tinh thần.

Một lần nữa tôi muốn bảo vệ cô ấy!

Nhưng lúc bấy giờ những gì tôi có thể làm được cho cô ấy chỉ là đưa cô ấy lên một vị trí xứng đáng với cô ấy mà thôi. Nhưng những cảm xúc khó chịu bắt đầu từ lần tôi thấy cái người tên Đăng Minh quan tâm chạy trong mưa đi tìm cô ấy và ngày hôm đó lại ngồi bên cạnh cô ấy với tư cách Phó giám đốc đã khiến cho tôi mất tự chủ. Tôi không hiểu tại sao tôi muốn biến cô ấy thành vật sở hữu, muốn ọi người hiểu lầm rằng cô ấy là vợ tôi.

Nhưng tôi đã sai, cô ấy vốn không yêu tôi thì sao có thể làm vợ tôi được. Những lời tôi nói ra chỉ khiến cho cô ấy khó xử. Có lúc tôi tự hứa với lòng mình sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, nhưng tôi chỉ làm cho cô ấy khóc. Lần đó, cô ấy khóc là vì tôi.

Những hình ảnh của em trong lòng tôi không biết từ bao giờ dần dần phai nhạt. Nỗi đau em gây ra cho tôi cũng không hành hạ tôi nhiều như tôi vẫn nghĩ. Nhưng nhìn những giọt nước mắt của cô ấy, tôi thấy đau lòng. Cô ấy chắc sẽ ghét tôi lắm. Phải không? Tôi vốn chẳng là gì trong cuộc đời cô ấy, vì chút tự kiêu của bản thân mà đẩy cô ấy vào cảnh lúng túng, cô ấy sẽ ghét tôi lắm. Tôi vì nghĩ như vậy mà bỗng buồn phiền.

***

Đám cưới của con trai thứ hai tập đoàn Pritte, tôi hoàn toàn không muốn đi nhưng vì đã trót hứa với mẹ dùng để trao đổi việc mẹ không bắt tôi lấy vợ nữa nên tôi miễn cương đi cùng. Cầm một ly rượu, tôi bắt tay với những người mà tôi gặp. Toàn những lời sáo rỗng, tôi vốn không thích những chốn thế này. Đang tìm cách lách ra phía ngoài, điện thoại của tôi lại reo lên vì em gọi tới, nhưng lúc đó cũng là lúc tôi thấy cô ấy ngã xuống chồng lý bên cạnh, tôi nhìn nhanh sang phía đối diện thì thấy Khải Hưng và vị hôn thê của anh ấy. Người ta đang xì xào bàn tán về cô ấy. Những lời đó làm cho tôi cảm thấy tức tối. Tôi cảm giác mình không muốn và cũng không cho phép bất cứ ai khiến cô ấy bối rối, hay làm cô ấy phải xấu hổ. Chính vì thế tôi đã đỡ cô ấy dậy, nói với mọi người rằng đây là vợ tôi. Lúc tôi nói những lời đó, tôi cảm thấy cô ấy chính là người phụ nữ của tôi, người cần tôi bao bọc và che chở. Khi bế cô ấy, cô ấy dựa vào người tôi, mùi rượu nồng vẫn không át đi mùi hương hoa cỏ từ cô ấy.

Tôi mang đôi giày của mình cho cô ấy. Ôm và vỗ về an ủi khi cô

 ấy quyết định chấm dứt hết tất thảy mọi thứ liên quan đến Khải Hưng. Một lần nữa tôi chạm vào người cô ấy. Hương hoa cỏ, nhẹ nhàng nhưng không phải không thể gây nghiện. Tôi cảm giác mình bắt đầu thích mùi hương của cô ấy.

Nhưng lúc bấy giờ, tôi chưa thể nhận ra những thay đổi trong suy nghĩ của mình. Nhìn cô ấy can đảm đối diện với tình cảm của mình, tôi đã học được một bài học. Tôi sẽ cầu hôn em. Tôi nghĩ rằng mình cũng nên can đảm đi những bước cuối cùng. Nếu em yêu tôi, em sẽ đồng ý làm vợ tôi. Nếu không, tôi nghĩ rằng chúng ta nên có một kết thúc. Theo đuổi định mệnh, tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Tôi dùng hết tình cảm của mình để đánh cược một lần nữa. Em có yêu tôi không?

Nhưng tôi càng bị cuốn sâu hơn vào nụ cười của cô ấy lúc nào mà tôi không hề hay biết. Nhưng có một điều tôi biết rằng, gia đình của cô ấy thật tuyệt vời. Khi ở với những con người ấy, tôi mới thực sự nhận ra được giá trị của cuộc sống, giá trị của tình yêu thương. Người con gái ấy dạy tôi những bài học mà chưa bao giờ tôi được trải qua. Tôi thích bắt gà, tôi cũng thích trồng củ cải, nhổ củ cải. Tôi ghen tị với quá khứ của cô ấy, quá khứ của Đăng Minh bạn thân từ nhỏ của cô ấy. Cuộc sống của họ thật nhiều màu sắc, không ảm đạm như tôi.

Cô ấy tốt với tôi như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy áy náy rằng mình đã làm cô ấy phải bối rối với những tin đồn ở công ty. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc mình nên chịu trách nhiệm về những lời đồn đó. Trả lại cho cô ấy cuộc sống thanh bình, cô ấy đã quá mệt mỏi vì mọi chuyện xảy ra rồi.

Hôm đó, tôi lần mò trong phòng nhân sự của công ty và tìm ra số điện thoại của cô ấy. Gà mái khóc nhè của tôi.

***

Câu trả lời cho lời cầu hôn mà tôi dành cho em chỉ là một câu lấp lửng. Em nói rằng em muốn tiếp tục học đàn hạc ở Canada, em xin tôi hãy tin tưởng và chờ đợi em. Nhưng chỉ vài hôm sau, tôi thấy em khoác tay một người con trai khác bước vào nhà tôi với tư cách là vợ chưa cưới của anh ta.

Tôi tràn trề thất vọng. Một lần nữa tôi lại thấy mình ngu ngốc vì đã tin tưởng em, tin tưởng một người mà trái tim đã không còn hướng về tôi nữa. Tôi điên cuồng trong suy nghĩ trả thù. Nhưng có lẽ nhờ em, tôi mới hiểu rằng sự nghiệp là cách tốt nhất để che chở cho người con gái tôi yêu. Trước đây tôi đã không hiểu được điều đó, có lẽ vì vậy tôi đã để vuột mất em, vuột mất định mệnh của đời mình, vì lúc bấy giờ tôi coi tình yêu là tất cả lẽ sống.

Khi tôi được mời lên sân khấu để chúc mừng mẹ. Trong đầu tôi lúc ấy thực sự chỉ muốn cho em thấy tôi là người thế nào. Cũng muốn chứng tỏ tôi không thua gì anh ta, tôi muốn em phải hối hận. Nhưng khi nhìn cô ấy bước lên sân khấu, tôi chưa bao giờ để ý rằng cô ấy cũng đẹp như vậy. Nhìn thấy cô ấy, lòng tôi lại như được xoa dịu đi nỗi bi thương. Nhưng lại một lần nữa vì tôi mà cô ấy bối rối. Mẹ muốn tôi cầu hôn cô ấy?

Nhìn dáng vẻ của cô ấy, nhìn cách mọi người nhìn và xoi mói cô ấy, tôi lại muốn bảo vệ cô ấy.

Tôi không biết lúc đó cô ấy đối với tôi là gì, nhưng tôi vẫn nhắm mắt đưa chân và vì thế tôi đã cầu hôn cô ấy. Lời cầu hôn của tôi, như một giả thiết thiết được đặt ra cho tương lai. Tôi không biết kết quả sẽ thế nào, nhưng lúc bấy giờ tôi thật sự muốn cùng cô ấy nhìn xem kết quả.

“Anh có thể không hiểu được em, anh có thể không cho em được mọi điều mà em mong muốn, anh cũng không thể hứa rằng sẽ mãi ở bên em, nhưng anh sẽ cố gắng làm mọi thứ cùng với em! Làm vợ anh nhé, Thiên An!”

Tôi thấy vẻ bối rối hiện lên trên gương mặt cô ấy. Nhưng lúc bấy giờ, thực sự tôi muốn cầu xin cô ấy hãy ở bên tôi. Nhìn sâu vào đôi mắt của cô ấy, mong cô ấy sẽ hiểu.

“Anh sẽ không hối hận chứ?”

“Nếu vậy thì em đồng ý!”

Câu nói của cô ấy khiến tôi có cảm giác cô ấy có thể hiểu được ánh mắt của tôi.

Tôi sẽ không hối hận.

Sau đêm nay, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .